Thứ Hai, 10 tháng 8, 2009

Nơi mà tôi sẽ đưa em đến.



written by Tamu
tặng cho một mảnh trời to nào đó của em,
nhưng chắc không phải là mảnh trời to thứ nhất

Như là em thân yêu ạ,













Khi em ngại ngùng không dám vượt qua vũng bùn lầy lội, ánh mắt em như cầu cứu.












Và bàn tay em chìa về phía anh.













Khi mãi thật lâu anh mới thôi ngần ngừ và bước tới.























Như người ta vẫn nói, “khoảnh khắc này đã được anh mơ ước từ rất lâu”












“vì em đã để anh ở lại quá lâu”












Người ta có hay nói như thế?























Như là,












Anh vẫn nhớ những điều tỉ mỉ nhỏ nhặt em thường hay làm mỗi khi rảnh rỗi,













những bài hát trẻ con em véo von












những điều làm anh suy nghĩ về em bên công việc












nhưng ở lại với anh rất lâu













Rất lâu






















như người ta vẫn nói “bắt ta chờ đợi quá lâu”












Em nhỉ?























Khoảnh trống thực ra rất đầy












Anh đi bộ hàng ngày













Dọc những tàng cây













Màu xanh, màu vàng













Cả những hoa nở đượm













Khi mà, em vẫn ở bên cạnh anh rất lâu























Rất lâu từ













Khi anh nhớ là anh đã nói như thế






















Những cốc cà phê nhỏ, sóng sánh đầy và thành đôi













Trái tim vẽ trên mặt bánh






















Còn hơi ấm nóng













Em đã ở lại bên cạnh anh rất lâu






















Như là để ấm áp trong tim













Như một điều gì đó


































Mà xa rời thì không bao giờ anh sẽ được thấy nữa






















Như màu xanh cobalt
























Hòa quyện vào màu đen
























Tuy rất gần













Nhưng vẫn khác màu đen khi em đem pha với màu xanh ultramarine






















Như màu tường gỗ













Nâu gạch













Mà em vẫn rất thích ngồi bên






















Như một điều gì đó






















Thoảng nhẹ bên anh, em nhỉ













Em đã ở bên cạnh anh rất lâu






















Và như người ta nói













Như cầu thang không thể thiếu mặt trời













Và không khí












Với những dây leo











Mà em vẫn hay đứng













Để thổi bong bóng mỗi ngày













Và bên cạnh anh rất lâu













Từ hôm nay, khi anh nắm bàn tay em













Anh sẽ biết nơi nào anh sẽ đưa em đến













Và để em nằm ngủ yên như một con mèo nhỏ























Là nơi nào anh sẽ đưa em đến













Em nhỉ,













Là trong trái tim Anh













Có em nhảy múa vòng quanh

































Như nơi nào anh sẽ đưa em đến.











À, này cô bé thân yêu ơi...

Cô bé thân yêu ơi, cô đang nghĩ gì thế? Đôi mắt mơ màng dõi theo phương trời nào xa xăm.






Này cô bé thân yêu, hãy dựa xuống gốc cây này, bên mái tóc của tôi, em hãy nói cho tôi nghe, những điều em đang mơ, đang chiếm lấy tâm trí bé bỏng ấy.





Em đang mơ về ruộng lúa mì vàng ươm ở Đức. Ngày mùa, lúa chín vàng với những con sáo cổ đỏ bay vòng quanh. Với những người nông dân hớn hở được mùa, với những cậu bé thả diều bên cạnh. À, em đấy.Với chiếc tạp dề đỏ, vuông vải carô buộc ngang đầu, mồ hôi rạng rỡ, đang nhoẻn cười, tay vẫn gặt lúa thoăn thoắt, anh ơi.

Em đang mơ về Đa nhi đứng trong rừng thu đổ lá."Nếu như ta có thể lấy hết đồng và vàng trên trái đất đem đánh thành muôn vàn lá cây rất mực tinh xảo, thì những chiếc lá đó cũng chỉ có thể làm thành một phần rất nhỏ bộ quần áo mà mùa thu đang trải trên những ngọn núi". Tay em lượm đầy quả thông, nhặt đầy lẵng. Đôi mắt biếc của tuổi trẻ.Khi em trao lẵng quả thông cho Grigơ, là em đã nhận được tình thương yêu được gửi cho 10 năm sau.

Em đang mơ về những chiến trường xa, nơi những người lính quả cảm mải mê canh gác. Và em sẽ là con ngựa phi thần tốc. Phi thật nhanh, qua những xóm làng, vận chuyển những bức thư của người vợ ở nhà đến tay các anh.




...




Thế em còn mơ gì nữa?





Em mơ về lối gạch lát tròn ở Pari. Ở bên em sẽ là cây hạt dẻ. Cây hàng năm đổ lá xanh tươi và rụng lá trên lối gạch. Thân thuộc nhiều, hạt dẻ với lối gạch, anh ơi.

Em mơ về chú sếu đầu mùa, ngậm tin xuân đem về cho đất Nga lạnh giá. Tiếng sếu băng qua những làn tuyết trắng, sếu vượt nhìeu ngõ thẳm dẫu xa xăm.Để rồi sếu đậu trên nóc nhà của Axkar, sếu hát lên một điệu hát, ví von, anh ạ :





"Akxai, Kokxai, Xarưkai




Ta đi khắp nơi




Nhưng chẳng tìm đâu ra mảnh đất nào giống như người..."





Cô bé thân yêu ơi, đã hết rồi sao?





Em mơ về những ngày hội người ta nhảy điệu Tarantella ở Ý, điệu xoay tròn, xoay tròn những chiếc váy áo viền đăng ten. Chỉ riêng em mặc tạp dề đỏ, miệng cười xinh, tay trái cầm chảo nướng bánh, tay phải nắm tay chú hề mũ đỏ, xoay thật nhiều, anh ơi. Hãy nhảy điệu Tarantella!

Nhạc sẽ nổi lên, hạt dẻ sẽ vỡ ra, những thước bia vàng óng trào dâng, mọi người sẽ chỉ vui vẻ, xoay tròn trong điệu nhảy cho tới đêm thâu.






Thế cô bé thân yêu có còn mơ gì nữa không?

Em có mơ về người yêu dấu của em. Người ấy trên tay trái cầm quả táo xanh, bên tay phải cầm quả táo đỏ, tiến về phía em. Lúc ấy em đương gỡ tóc bên hong cửa sổ vàng với chiếc lược gỗ thưa của bà để lại, em sẽ buông lược, không bện tóc cho thật đẹp, mà cứ thế chạy ra ôm chầm người yêu dấu của em.

Người ấy sẽ hát cho em nghe về những vùng đất mới, sẽ kể cho em nghe những điều kỳ thú ở những nơi người ấy đã đi qua. Dù người ấy có hát dân ca Pháp sai be bét, dân ca Nga như vịt kêu, còn dân ca Hungari thì quá tệ, em hứa sẽ không cười, mà sẽ hát cùng anh ấy, mặc dù em hát cũng không hay...






Em thân yêu, tôi phải đi rồi.Tôi sẽ trở lại vào sớm mai, sẽ cùng em, nghe em kể về những giấc mơ của em.




Cảm ơn người, người khách lạ quý yêu ơi.





Này gió ơi, gió bay qua muôn ngàn cây lá, gió thổi nhiều, vương vấn rì rào trên những khóm hoa, gió có biết người khách lạ yêu quý ấy, có về đây không?

Này trăng ơi, trải qua bao thượng tuần rạng rồi tỏ, trăng soi khắp nẻo đường, trăng gửi ánh sáng của mình trong giấc mơ của những đứa trẻ ngoan làm chúng ngon giấc. Trăng cho tôi hỏi, người khách lạ yêu quý ấy, có về đây không?

Này, tháng ngày ơi, sao cứ mải miết mà trôi, hãy dừng chân cho tôi hỏi với. Đã bao ngày tôi chờ trên lối, đã bao ngày tôi chờ dấu chân của người khách khi xưa.Người khách lạ yêu quý ấy, có trở về đây nữa không?

À, này cô bé thân yêu ơi...

Chỉ là tiếng gió thì thầm cùng ánh trăng lạnh lẽo.

À, này cô bé thân yêu ơi.





12/09/2006

Viết cho " Ruồi Trâu ", " Lẵng quả thông ",
"Bình minh mưa" và " Sếu đầu mùa ". Những đoạn in nghiêng và đậm là trích trong các tập ấy.

Biển và Khỉ con.

Ngày xửa ngày xưa, có một bờ biển hoang vắng vô cùng. Nó hoang vắng đến nỗi người ta cũng không màng đến sự có mặt của nó, cho nên người ta không hề biết rằng ở đó có một con khỉ con đang sống nữa... Nhưng tất nhiên là con khỉ con vẫn ở đó. Nó ban ngày chơi đùa cùng biển, nghịch ngợm cho ướt hết cả mình mẩy với những cơn sóng bạc đầu vỗ vào bờ từ biển khơi. Ban ngày, nó rong chơi trên bãi cát vàng óng và sưởi ấm với ánh nắng. Đến lúc đói, nó lại kiếm ăn từ những gì thu lượm được trên bờ. Thi thoảng, biển lại đẩy vào cho nó những chú cá thật ngon. Cuộc sống của nó cứ thế, diễn ra từ ngày này sang ngày khác, không hề thay đổi.

Đến một hôm, Khỉ con bỗng nhiên thấy một nỗi buồn chán rất rộng xâm chiếm cả người mình. Nó không biết làm gì nữa cả. Nó cứ thấy mọi việc quá đơn điệu và còn thiếu một cái gì đó rất quan trọng nó phải tìm ra. Nó chạy hàng giờ trên bãi cát, lăn thành vòng tròn, nhưng vẫn chưa tìm ra. Nó đứng trước biển la hét, nhưng chưa tìm ra. Nó nằm im, nghe được tiếng biển thở và bao nhiêu trăng sao còn thức buổi đêm, nhưng vẫn chẳng tìm ra. Ở tận sâu trong đáy lòng của nó, một nỗi buồn chán thật to lớn lại dâng lên. Nó nức nở. Vì mệt mỏi.

Giữa lúc đó, tiếng biển xao động thật rộn rã. Những con sóng thi nhau ùa vào bờ, đánh thức sự chú ý của Khỉ con. Khỉ con vẫn nằm im đó, mắt ngửa lên bầu trời đêm, cất tiếng hỏi biển:

- Biển ơi, sao tôi buồn chán đến mức này?

Biển, với những làn sóng vỗ rung rung, từ từ trải dài những con sóng liếm vào bờ cát rồi lại nhẹ nhàng lùi ra xa. Biển âu yếm trả lời Khỉ:

- Tại vì bạn chưa ăn no đó thôi, bạn thử đi ăn xem sao.

Khỉ mới phát hiện ra đúng là cả ngày hôm nay nó chưa ăn miếng nào thật. Cảm giác đói cồn cào tự dưng trỗi dậy trong người nó, vốn nãy giờ nó đã không quan tâm. Nghe theo lời biển, nó đi kiếm một thứ gì đó để ăn. Ăn xong, cảm giác tươi tỉnh hơn, nó nằm vật ra bãi cát mà ngủ. Bên cạnh vẫn là biển đêm rì rào hát ru cho biển ngủ, nhưng mắt biển lại trầm ngâm...

Khỉ con duy trì được tình trạng tươi tỉnh đến chiều ngày hôm sau đó. Thì nó lại cảm thấy buồn chán. Lần này còn thao tháo hơn, mãnh liệt hơn. Nó lại không biết mình phải làm gì. Nó nhớ tới biển và hỏi biển:

- Biển ơi, sao tôi lại buồn chán đến mức này?

Biển, đầu vỗ rung rung với những cánh tay dài không ngừng chạy dài vào bờ cát, đập khe khẽ vào bờ. Và từ tốn trả lời Khỉ:

- Bạn thử tập leo cây ngày hôm nay xem, có những cây bạn chuyền cành chưa thật giỏi.

Khỉ mới nhớ ra, đúng là dạo này nó xao lãng việc tập leo cây. Thế là nó tìm một cây bạch đàn thật cao và chuyền cành mê mải. Đến khi mệt nhọc, nó đi kiếm miếng ăn rồi ngủ vùi say sưa bên bãi cát. Quên cả cơn buồn chán của mình. Và bên cạnh nó vẫn là biển, biển tư lự hát cho nó ngủ với một bài hát về những cô công chúa xa xưa....

Nhưng, ngay sáng ngày hôm sau, Khỉ con lại thấy cảm giác buồn chán đó. Buồn chán, buồn chán. Thật đáng ghét, không thể làm sao mà xua đuổi nó ra khỏi người mình được. Khỉ con không còn biết làm gì nữa, tay chân như rệu rã cả. Nó chạy ra hỏi biển, biển đương sóng vỗ ầm ì:

- Biển ơi, tại sao tôi vẫn còn buồn chán thế này chứ?

Biển ngước mắt nhìn người bạn nhỏ của mình ở bãi cát, bé tí và đương rất chán chường. Và buồn rầu đáp:

- Vì bạn đã đánh mất sự tươi vui của mình đó.

Khỉ nghe như thế thì hốt hoảng lắm, bèn hỏi:

- Nếu thế thì làm sao lấy lại đây?

- Điều đó chỉ có thể tự bạn biết lấy thôi...

Và những cơn sóng thôi liếm chân khỉ, lùi ra xa, ra xa... Khỉ mệt mỏi rảo bước lên bờ cát, trong lòng vẫn nặng trĩu những cơn chán chường.

...


Tiếp vài ngày sau đó, tự dưng trên hòn đảo tấp vào một con thuyền. Con khỉ đang ngồi vắt vẻo trên bụi cây, nó thấy rõ, đi trên bãi cát là một gia đình thực sự. Gia đình! Chắc hẳn họ đến từ con thuyền neo từ bờ biển đó. Họ gồm một người cha với vợ và một đứa con gái rất đáng yêu. Khỉ thấy rõ cả. Thấy rõ họ đang tìm hiểu nơi đây như thế nào. Thấy rõ cô con gái đáng yêu và xinh xắn rảo chân trên bờ cát. Thấy rõ người bố nghiêm nghị và xem xét hòn đảo này. Thấy rõ người mẹ âu yếm đứa con. Và thấy rõ cả sự hân hoan vui mừng chẳng biết từ đâu ra cứ âm ỉ nãy giờ trong lòng nó. Tim nó như chạy ra khỏi lồng ngực. Nó chạy như bay, cố nhiên là theo một con đường khác, để gặp biển. Và hỏi biển:

- Biển ơi, tôi cảm thấy rất là vui đó. Rất là vui. Bạn có biết tại sao không?

Biển đưa mắt nhìn gia đình nọ ở phía bờ xa xa, mỉm cười dịu dàng và trả lời:

- Vì bạn đang vui vẻ. Có thế thôi.

Khỉ cũng tự cười chính mình. Có thế mà cũng không biết. Trong lòng nó vẫn nhẹ nhõm và hoan hỉ. Nó rảo bước lên trên bờ cát. Sau lưng vẫn là tiếng biển rì rào như định kể chuyện. Có lẽ hôm nay Khỉ không cần biển kể chuyện để ngủ nữa rồi.

Hai ngày tiếp theo, người cha phát hiện ra đây là đảo hoang, chẳng có bóng người và lại ít muông thú. Vốn trên bờ chẳng có thức ăn gì đáng kể. Thế là người cha mới nói với vợ và cô con gái rằng: Ngày mai chúng ta sẽ trở về nhà nhé. - Con khỉ đương nấp trên đọt dừa gần đấy, nghe rõ từng lời!

Khỉ nghe rõ từng lời. Mấy ngày hôm nay, nó đã không ngừng yêu thích mà dõi theo dấu chân của họ, họ đã làm gì, ở đâu, ăn uống thế nào. Chỉ có điều, nó không tiến đến gần, mà chỉ nấp ở một nơi nào đó. Nó nấp và quan sát nụ cười đáng yêu của cô bé con xinh xắn đó. Cô ấy rất mực dễ thương, với những váy áo màu vàng thêu kim tuyến óng ánh, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Khung cảnh đó vốn xa lạ với Khỉ, nên nó bị choáng ngợp và yêu quý ngay tức khắc. Nó luôn tìm cách lăn những quả dừa mọng nước và ngon cơm đến gần cô bé và gia đình, nhưng không để cho họ biết là do Khỉ làm. Nó luôn tìm cách để họ kiếm được chỗ có nhiều củi đun nước. Nó luôn tìm cách để được nhìn họ, với con mắt tràn đầy yêu thương. Và tuyệt nhiên là trong thời gian đó, nó đã không buồn chán một chút xíu xiu nào!

Vậy mà bây giờ họ nói là họ sắp đi. Vậy là ngày mai không còn có sự hiện diện của họ nữa sao? Nó sẽ không còn được thấy họ đi trên bãi cát này nữa. Tự nhiên, nó cảm thấy đau đớn vô cùng, trái tim nó quặn thắt lại. Nó bèn chạy ra hỏi biển với giọng nức nở. Nước mắt nó trào ra lúc nào không biết:

- Biển ơi, sao tôi lại đau đớn quá chừng...

Và biển, lại âu yếm và vỗ về Khỉ như mọi khi:

- Vì bạn đang yêu.

- Nhưng yêu ai mới được chứ?

- Yêu con người, bạn yêu quý của tôi.

Và lần đầu tiên, biển cho Khỉ con một lời khuyên Khỉ không tự đòi hỏi. Giọng biển run run và cũng gần như nức nở. Những cơn sóng cũng chạy ra xa, ra xa:

- Bạn đừng đi theo họ. Tôi biết, bạn sẽ đi theo họ thôi. Nhưng tôi yêu bạn lắm, bạn đừng bỏ tôi, hãy ở lại đây với tôi. Con người, họ không tốt cho bạn đâu...

Nhưng Khỉ, hầu như không còn đủ sức lực để quyết định hay nghe theo một lời khuyên nào nữa. Nó chỉ cám ơn biển và im lặng. Sau đó, nó đi lên bờ, dáng vẻ mệt mỏi vô cùng. Chỉ còn lại biển, một mình. Tự hát ru chính mình, xen lẫn những lần nức nở trong đêm...

Tối đó, Khỉ cũng không thể ngủ được. Nó cứ thấy ray rứt và đau khổ vô cùng. Nó thức trắng đến sáng để suy nghĩ.

Sáng hôm sau, người cha đưa vợ và con gái lên thuyền. Rồi nhổ neo, đưa thuyền ra xa. Vừa thấy thế, nhanh như cắt, Khỉ từ đọt dừa mà nó nấp từ sáng sớm đến giờ- chuyền xuống bãi cát. Nó chạy lon ton trên bãi. Chạy xuống mực nước biển đã xâm xấp bụng. Nó nhảy lên thuyền, té vào mạn thuyền, lăn lông lốc vào lòng cô bé đang ngồi. Cô bé mà nó yêu quý! Nó mừng rỡ quá, đưa hai tay định ôm lấy cô, ánh mắt rực niềm vui sướng. Nhưng, cô bé rú lên sợ hãi. Nó như chết lặng. Người mẹ cũng la lên. Người cha tưởng Khỉ làm hại con gái của mình, giận dữ nắm lấy Khỉ và ném ngay xuống biển..

Khỉ bị ngã vào biển mênh mông. Biển vẫn ở đó, giơ hai tay rộng lớn ôm chầm lấy biển. Nước mắt của Khỉ hòa lẫn với nước biển. Khỉ hỏi biển câu hỏi cuối cùng:

- Tại sao tôi lại thấy tim tôi đang bị xé nát? Tôi thấy tuyệt vọng quá chừng, biển ơi....

Biển im lặng, không đáp. Nó còn mải dâng sóng lên để đẩy người bạn đáng thương của mình vào bờ. Nó đẩy, đẩy mãi. Nhưng muộn rồi, Khỉ đã chết. Xác của Khỉ tấp vào bờ. Nó sẽ còn mãi ở đó, trên bãi cát vàng và dưới hàng dừa xanh tươi. Nơi ngày xưa, nó vẫn ở đây chơi đùa cùng biển.

Và biển lại rung lên từng nhịp, những ngọn sóng bạc đầu cứ lăn tăn, lăn tăn...

Người theo dõi